ông đây cóc sợ vợ
Tác giả: Bán Hạ Lương Lương Editor: Jeongie edit chương lẻ + Mì edit chương chẵn Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, 2S, HE. Số chương: …
Thường thì ông chồng nào dù có sợ vợ thật ra đường vẫn tỏ vẻ "ta đây cóc sợ vợ", vậy mà chồng tôi thì luôn tỏ ra mình là người sợ vợ, lại thường xuyên bịa chuyện mình bị vợ bạo hành. Tôi không hiểu là chồng tôi "đùa như thật" hay là có lý do gì khác.
Miệng ông Cố kéo căng, "Aiz, cái bà này" Ông còn đang định nói gì đó thì bà nhìn ông, "Ăn cơm nào." Thế là ông chỉ có thể thổi thổi chòm râu, lập tức im miệng. Lúc Cố Thần bước vào, ông Cố đã nguôi giận rồi, được bà Cố dỗ đôi câu đã hết giận.
Vay Tiền Nhanh Home. anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 ANH ĐÂY CÓC SỢ VỢ Tác giả Bán Hạ Lương Lương Thể loại Hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, nam kiêu ngạo nghiện mà ngại x nữ dễ thương chín chắn, SỦNG_SẠCH_NGỌT, hài hước, HE Độ dài 60 chương + 7 NT Tình trạng Hoàn edit. Sở Dư, tên ở nhà là An An, vì sinh non nên sức khỏe của cô rất yếu, đa số thời gian đều ở trong nhà đọc sách. Cố Thần, tên ở nhà vẫn là Cố Thần, thường được ông bà gọi là “boss la nu phu”, anh em chí cốt thì gọi là “anh Cố”, ra đường anh là cá mập, ở nhà anh là cá con. Vâng, Sở Dư và Cố Thần là hai nhân vật chính trong truyện mà mình muốn giới thiệu đến mọi người. Một mối tình thanh xuân đơn thuần, mối tình đầu tiên cũng là mối tình duy nhất cuối cùng, đó chính là câu chuyện của họ. Ông cụ Sở và ông cụ Cố là bạn già thân thiết, hồi vừa về nước ông cụ Sở đã bế cô bé đi khoe khắp nơi, đặc biệt nhất là ông đã ôm Sở Dư đến trước mặt Cố Thần và hỏi rằng cậu bé có muốn cô vợ nhỏ này không v Từ đó, lúc nào Cố Thần cũng ở bên cạnh Sở Dư, chơi với cô không biết chán. Ừ thì ai cũng biết trẻ con rất ngây thơ, có lần Cố Thần giấu kem đem đến cho Sở Dư, rồi còn thử độc trước khi đưa cho cô. Sở Dư hỏi “Anh Cố, em ăn nước bọt của anh rồi, nếu mang thai thì làm sao bây giờ?” Cố Thần đáp lại một câu xanh rờn “Vậy thì sinh đi! Ba chúng ta sẽ cùng đi nhà trẻ!” Kết quả là anh bị ông nội đuổi đánh khắp sân V Sau này khi lớn lên, Cố Thần luôn đứng về phía Sở Dư. Có hôm ông nội anh đang đánh cờ với Sở Dư, sắp thua đến nơi rồi, thế là ông gọi anh “Thằng hai, tới xem giúp ông một chút đi.” Cứ tưởng cháu trai sẽ giúp mình, ai dè nó đi một nước cờ chết! Thà không đi còn có cơ hội gỡ, đi rồi muốn gỡ cũng không được nữa! Ông nội Cố giận dỗi “Chờ thêm năm nữa là ném nó vào quân đội ngay!” Còn Cố Thần thì tươi như hoa, niềm vui phơi phới. Vui hơn nữa là cái ngày ông nội Sở tràn đầy niềm tin mà nhờ anh chăm sóc cho Sở Dư lúc ở trường. Thế là từ hôm đó, toàn trường ai ai cũng thấy Cố nhị thiếu vốn cao ngạo nay lại đeo một chiếc balo màu hồng xinh xắn trên lưng, lúc nào cũng lẽo đẽo theo một cô gái. Rồi anh còn thay đổi hoàn toàn, sáng đi học sớm, chiều đi về sớm, không đi chơi với đám anh em như trước nữa. Đặc biệt hơn là cô gái ấy nói gì thì Cố nhị thiếu cũng làm theo, không một lời oán trách! Mọi người bắt đầu truyền tai nhau “Tớ nói cho cậu biết, Cố thiếu có bạn gái!” “Cậu không biết trước mặt bạn gái Cố thiếu ngoan cỡ nào đâu!” “Cậu ấy còn mang balo cho bạn gái… rất rất nghe lời…” Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng ai cũng tin rằng Sở Dư là bạn gái Cố Thần. Nhưng Cố Thần hay ngại ngùng xấu hổ, khi Tôn Hạo Quảng hỏi “Nhị ca, cậu thích Sở Dư từ lúc nào thế?” Anh lại thẹn quá hóa giận “Nói bậy cái gì đó hả?” Rồi anh còn mạnh miệng nói với Sở Dư đừng nên hiểu lầm, anh sẽ không thích cô đâu v Nói xong rồi sau này mới hối hận, phải lên Tieba post bài tìm cao nhân giúp đỡ v Trên con đường đưa vợ về dinh của Cố Thần, bà nội anh là công thần luôn tạo cơ hội cho anh với Sở Dư. Vốn dĩ bà cũng chẳng biết gì cho đến một ngày, thằng cháu dở hơi đỏ mặt hỏi bà “Bà… bà thấy chắt bà tên Cố Sở có được không…” Bà hiểu rồi đấy... Lần Cố Thần say rượu, đám anh em của nụ hôn hoa hồng anh gọi cho bà Cố, bà Cố lại gọi cho Sở Dư, dụ cô đến chăm sóc Cố Thần v Mà kể ra thì bà nội Cố cũng rất hài lòng với đứa cháu trai này, say một cái là chỉ biết gọi Sở Dư, thống kê thì trong một giờ đồng hồ Cố Thần gọi tên vợ 168 lần. Rồi còn đuổi đám anh em như đuổi tà, luôn miệng bảo rằng tôi là người có vợ rồi v Lúc chưa thấy Sở Dư thì rống lên “Tôi là ai vậy? Nhà tôi ở đâu? Dư Dư của tôi đâu rồi?” Lúc gặp được Sở Dư thì nắm tay cô như học sinh tiểu học, ngoan ngoãn bảo “Em đến trễ quá!” Túm lại là, lúc Cố Thần say rượu, Sở Dư đã ở chung với anh cả đêm. Cô nam quả nữ, ở chung một phòng trải qua một đêm thì xảy ra chuyện gì? Tất nhiên không phải chuyện đen tối đâu, Cố Thần ngồi “tâm sự tuổi hồng” với Sở Dư đó v Bao nhiêu bí mật lớn bé anh kể ra hết, không chừa cái nào!! Vì lỡ dại rồi nên sau đó Cố Thần mạnh dạn hỏi “Cậu thích... mèo hay chó?” “Chó đi.” “Gâu!” Sở Dư vẫn chưa phản ứng kịp thì Cố Thần đã cao giọng “Tôi mặc kệ, cậu nói thích tôi!” Èm, đây là màn tỏ tình đi vào lịch sử của Cố Thần. Còn Sở Dư thì chín chắn hơn, cô chỉ nói “Chờ tụi mình lớn lên, sẽ ở bên nhau.” Một câu này thôi đã khiến Cố Thần vui như Tết, anh đi lung tung khoe khoang với mọi người, cứ mở miệng ra là “Tôi quên mất cậu là FA.” À thì, tâm trạng của người yêu đương, mình xin từ chối hiểu. Năm tháng đợi chờ cuối cùng cũng có kết quả, Sở Dư đã đủ tuổi rồi. Cuối cùng anh cũng có thể cùng cô xây dựng mái ấm, cho cô niềm vui mỗi ngày rồi cùng ôm nhau ngủ cùng tỉnh lại dưới ánh ban mai. Từ thuở bé, ở bên Sở Dư đã là nguyện vọng của Cố Thần. Cô là ngoại lệ duy nhất, cũng là người mà anh trân trọng. Chính vì thế mà anh lưu lại tất cả những kỷ niệm của họ trên trang giấy. “Ngày đầu tiên quen biết. Mọi người đều đùa, nhưng anh lại tưởng thật.” “Tháng thứ sáu quen nhau, anh không muốn em chơi với người khác.” “Mười hai tháng quen nhau, tôi muốn thỏa mãn mọi ước muốn của cô ấy.” “Quen nhau được hai năm, anh muốn cùng em tạo nên một căn nhà, anh làm ba, em làm mẹ.” “Quen nhau mười năm, anh đã hiểu được hương vị ngọt ngào của tình yêu.” “Quen nhau ngày thứ 4989, em đã trưởng thành.” Hóa ra bọn họ đã cùng nhau đi một đoạn đường dài như thế… Vậy thì cô gái của anh, em có nguyện ý lấy anh không? *** “Anh đây cóc sợ vợ” là bộ truyện ngọt ngào không kém phần hài hước. Cố Thần là minh chứng của câu “ra đường anh là cá mập, ở nhà anh là cá con” mà RPT MCK từng hát trong Rap Việt. Chỉ cần Sở Dư nói một, Cố Thần chắc chắn không dám nói hai, chỉ cần Sở Dư im lặng một chút thôi, là Cố Thần đã luống cuống nhận lỗi, xin lỗi các kiểu rồi… Tội nhất vẫn là đám anh em của Cố Thần, lúc nào cũng bị ảnh ngược FA. Có lần còn bị Cố Thần xử vì tội cản trở anh ở riêng với Sở Dư v Nói chung thì truyện này đảm bảo hài đảm bảo ngọt, không hề có nữ phụ gì hết chỉ toàn là đường thôi. Tác giả chọc tức vợ yêu mua một tặng một đã viết nên một chuyện tình học trò cực kỳ đáng yêu bằng những tình tiết quen thuộc mà có thể bạn sẽ tìm thấy mình trong đó. Cuối cùng, hy vọng các bạn sẽ tìm được một người luôn xem bạn là ngoại lệ, yêu thương bạn hết mực như Cố Thần nhaa. Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Sói Đến Rồi - Tác Giả Loan - Cùng Review Truyện Ngôn Tình Full Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Review Truyện Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Cùng - Review Truyện Túi Nhỏ Bên Ngực Trái Giản Diệc Dung - Review Truyện "em Ông Xã, Anh Đừng Qua Đây!" Chia sẻ trang này
Bây giờ Tôn Hạo Quảng nhìn màn hình thôi cũng đã muốn điên rồi, mình rất muốn thắng để lên cấp a a a!Bàn phím bị gõ cạch cạch liên hồi, một lát sau, nhân vật yêu mị trên màn hình cuối cùng cũng ngã xuống đất. Chàng trai ngồi phịch xuống ghế, tâm trạng không tốt nói đến chuyện thua ở bảng xếp hạng chỉ trong gang tấc, chỉ là... cậu luôn có một dự cảm xấu... Sau này rất có thể sẽ thường xuyên bị như nói chuyện ở bên Cố ngạc nhiên, “Con đi đấy à?””Vâng.” Cậu nói với vẻ mặt hằm hằm, lông mi khẽ rung động, hất cằm lên, lặp lại thêm một lần nữa.”Con đi đây, bà nghỉ ngơi đi.”Bà Cố dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, “Không sao, bà nội đi đứng vẫn còn khỏe lắm.”Thằng hai nhà bà đúng là một đứa trẻ Thần không nhịn được mà đứng lên, nhẹ nhàng cầm tay dìu bà ngồi vào ghế của đó cầm áo quần lên vừa đi vừa mặc vào, cậu nhíu mày, chậc, đúng là lão già phiền phức không phải vì vậy thì giờ cậu đâu muốn chạy đến nhà họ Sở chứ, xa thế kia vệ mở to mắt nhìn bóng lưng của cậu thanh niên đi ngang qua rất là... Có chuyện gì gấp à?...Cậu dừng lại ngoài cửa nhà họ Sở, thở chậm lại, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở của mình.... Quả nhiên nhà họ Sở rất xa, cậu hơi âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên từ trong bức tường.”Này! Cố Lão Chùy! Ông lại lùi nước cờ rồi!””Ha ha ha ha, ông Cố à, ông không sao chứ? Không được thì tôi tới nhé!””Cố Lão Chùy ơi là Cố Lão Chùy, đây là lần thứ mấy rồi? Là lần thứ năm rồi đấy nhé!””Làm gì có!” Theo sau đó là giọng nói oang oang của ông Cố, “Bỏ đi bỏ đi, mấy người ai cũng nhìn nhầm cả rồi.” Trong sân đang rất náo nay ông Cố vốn nổi tiếng là chơi cờ dở, đương nhiên là chỉ đối với những người đánh cờ giỏi ở quanh đây thôi, nhưng dù vậy thì ông vẫn chỉ thích đánh cờ này, có một giọng nói từ tốn ấm áp vang lên, “Tiếp tục không ạ?””Tiếp chứ tiếp chứ!” Ông Cố ồn ào, “Để ông để ông.”Những ông lão khác cũng nói với giọng không nhỏ, “Cố Lão Chùy ông đúng là không biết mất mặt là gì mà!”Thôi thì đánh lại với tiểu cô nương nhà ta cũng được đi, nhưng rõ ràng đã đến lượt người ta mà cứ khăng khăng bảo là lượt của mình. Cậu nghe thấy giọng nói kia, khẽ ràng chỉ là một giọng nói rất khẽ trong nhóm người ồn ào oang oang, nhưng truyền vào tai cậu lại rất rõ ràng, thậm chí cậu có thể đoán được dáng vẻ cong môi của người kia vào lúc này.”Đồ phiền phức!” Chàng trai khẽ hừ một tiếng, nhìn nút áo sơ mi, phải chắc chắn là đã gài hết rồi mới đẩy cửa đi còn bé ông nội rất thích chơi với đồ phiền phức, lúc vừa về nước ông Sở bế cô đi khoe khắp nơi, thiếu chút nữa là ông nội đã nhảy vào cướp cô đi rồi. Lại còn ôm đồ phiền phức đến trước mặt cậu, hỏi cậu có muốn cô vợ nhỏ này không!Sau đó... Cố Thần chọn bỏ qua câu trả lời của chính mình, cũng bởi vì vậy mà lúc còn bé, cậu đã giải quyết giúp cô không ít phiền sân, mấy ông lão đang đứng hoặc đang ngồi, vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, cười to nghiêng ngả không giữ hình tượng chút mắt của cậu chỉ dừng lại ở cô gái đang ngồi trong đám đông thể Sở Dư không được thể mềm mại mà nhỏ nhắn, mặt có phần xanh xao, tính tình ấm áp lại dịu dàng, cứ như mỹ nữ bước ra từ trong tranh thủy mặc, rất có thần cười lanh lợi ngoan ngoãn, khiến người ta lần đầu tiên gặp đã nâng hứng cô trong lòng bàn tay mà yêu thương bảo vệ, như thể chỉ cần gió thổi mạnh hơn một chút là sẽ có thể thổi cô bay đi. Lúc này dường như cô nhìn thấy được chuyện gì đó thú vị, khóe miệng khẽ cong Thần không kiên nhẫn hừ một tiếng, có gì vui đâu chứ! Rõ ràng chỉ vừa mới vào thu thôi, thế mà đã mặc dày như vậy rồi.”Ông Cố!” Cậu hét nói này rất lớn, khiến những người ở trong sân đều quay đầu lại có người tới, mắt ông Cố liền sáng lên.”Sao con lại tới đây?”Trong ánh mắt ông xẹt qua một tia sáng, nhìn đám bạn già xung quanh, rồi lại bĩu môi như chê trách, thấp giọng nói.”Ông ở nhà họ Sở đây rồi, cần gì lo lắng hả.”Nói rất nhỏ nhưng vừa đủ để những người xung quanh có thể nghe ông lão im môi Sở Dư cong lên, đúng là người già trẻ ông lão ở đây đều là những người có công với đất nước, nhưng đã nghỉ hưu cả rồi, dĩ nhiên những lúc rảnh rỗi cũng rất hay khoe khoang về con cháu cũng đã khoe cậu với mọi người trước khi cậu đến ngoại của cô rất thích khen cô, lần này cũng vậy, đưa cô lên tận trời xanh Cố bị người ta khoe khoang vượt mặt, không chơi nữa, mạnh miệng nói, “Đúng rồi, thằng nhóc Cố Thần cũng giống vậy đấy, ngày nào cũng lo cho tôi, vừa về nhà cái là phải đỡ tôi, ông nói xem, cơ thể tôi khỏe như này mà còn cần nó phải lo lắng à?”Từ nhỏ đến lớn, không phải mấy ông lão ở đây không biết Cố Thần là một đứa trẻ như thế nào, nhìn thằng bé lớn lên, đúng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là tính khí của thằng bé này thật là... thật sự có thể làm chuyện chu đáo vậy ư?Mọi người ra hiệu suỵt suỵt với Cố mặt dày, nghiêm túc lặp lại thêm lần giờ Cố Thần đến đón ông về nhà, lại khiến ông thêm phần hãnh diện, có thể tự tin khoe một mắt của Sở Dư cũng đang nhìn chàng trai vừa đến miệng liền dừng lại, Cố Thần hất cằm, rồi không hiểu ma xui quỷ khiến gì làm cậu nói khác đi, “Cố phu nhân không muốn đến nên mới để con đến.” Chứ không phải cậu muốn chạy xa thế ha ha ha ha ha!Một đám người già liền cười to chế nhạo ông khắc mặt ông Cố đỏ bừng, vừa mới khoe trước mặt mấy ông kia, cuối cùng lại bị thằng nhóc này làm cho mất có phải là cháu ruột của ông không thế?!”Không đi! Về gì mà về chứ!” Ông đen mặt, khoát tay, có phần giận dỗi, “Chơi xong ván cờ đã rồi nói sau.”Cậu cau mày, cũng bướng bỉnh không kém, “Ai thèm quản ông chứ?” Vừa nói cậu vừa đi tới, nhìn quân cờ hai bên rồi ngồi sang một bên, “Tiếp theo là ai đánh?””An An nhà ông!” Ông Sở chỉ vào bàn cờ rồi cười tít mắt, khuôn mặt luôn hòa nhã để lộ mấy phần kiêu An là tên ở nhà của Sở Dư, từ lúc cô sinh ra đến đến giờ lúc nào cũng yếu ớt... Vậy nên mới có cái tên này*.*Nhà họ Sở cầu mong Sở Dư được bình an nên đặt tên cô là An An.Cố Thần nghe thấy thế bèn đưa mắt nhìn sang, lông mày nhếch lên, dường như không tin, “Cậu á?”Biết rồi còn Dư nhìn Sở mất hứng, khẽ hừ,“Vẫn không tin à?””Thế là con không biết rồi, ông nội của con hoàn toàn không phải là đối thủ của An An nhà ông đâu.”Mấy ông kia cũng hùa theo, ông một câu tôi một lời để Cố Thần biết “kỷ lục” của ông Thần lấy lại tinh thần, gật nhiên là cậu thể là do thiên phú, điểm kỹ năng của Cố Thần đều được tính theo phương diện quân sự, cả mưu lược cũng vậy. Còn ông Cố thì lại không giỏi mưu lược, lúc nào cũng bị cậu vượt Sở Dư còn bé, cô chỉ chạy được vài bước đã lên cơn hen suyễn, vì vậy việc cô thường làm nhất chính là ôm sách vở im lặng xem người khác chơi, cậu chê cô sống quá nhàm chán, thế nên mới bắt đầu dạy cô chơi khi được ông Sở nhắc nhở, ngược lại ông Cố nhớ đến cháu trai ông hồi nhỏ đã rất có khiếu đánh cờ, lúc nào cũng thắng ông. Mắt ông sáng lên, tính mở miệng, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi là lại cứng đờ, không tiện vất thể diện mà yêu cầu tới đánh lui mấy quân cờ, ông Cố nghiêm túc đi lại một nước, sau đó lại ồn ào với người xem bên cạnh đang chỉ điểm cho họ đều chỉ sai hết cả Sở Dư cong lên, chỉ nhìn mà không giục.”Cậu lạnh à?” Không biết từ lúc nào Cố Thần đã ở sau lưng cô, hai ngón tay kéo lấy áo gái nhỏ à, thân thiết đến mấy cũng không được dễ dãi cho người ta đụng vào áo của mình như vậy Dư lùi ra, kéo áo mình ra khỏi tay cậu, “Không lạnh.””Không lạnh sao lại mặc nhiều quá vậy?”Cậu thu tay về, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong vắt của cô, nhưng hai giây sau lại không tự chủ được mà dời đi, lẩm bẩm, “Vốn đã xấu rồi còn mặc dày nữa, trông cứ như một con gấu ấy.”Sở Dư nhìn cậu, một quân cờ bắn lên đầu gối giả vờ tránh, kết quả lại bị đánh thật, “Còn không cho người ta nói thật à?””Được rồi được rồi.” Thấy cô chuẩn bị đánh tiếp, chàng trai đầu đội trời chân đạp đất... lập tức sửa lại, “Cậu xinh nhất, cậu đẹp nhất.”Thật ra không phải là cậu sợ, mà là do... Cô đánh rất đau, đúng thế, vì rất đau, thực sự rất đau, một người đàn ông tốt không nên đấu với phụ tay nhỏ nhắn lấy quân cờ lại, bỏ vào trong hộp.”Khi nào cậu đi?” Ngón tay bất giác chạm vào tóc sau lưng Dư nhíu mày, cũng không biết làm sao, “Sao cậu cứ táy máy tay chân hoài thế?”Bàn tay trượt xuống mái tóc mềm, đầu ngón tay nắm chặt, trên trán cậu có mấy phần bất mãn, “Keo kiệt.”Lúc này đám người kia cũng dừng lại, ông Cố nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không biết mình nên đánh tiếp nước cờ cùng ông cũng không chịu nổi nữa, liếc trộm Cố Thần hai lần, thấy cậu nhếch miệng, vẻ ngang ngược cũng đã giảm được đôi phần, nhất thời thở phào nhẹ chao, thằng cháu trai của ông đúng là yêu ông khụ, “Thằng hai, tới xem giúp ông một chút đi.”Ông nói với vẻ mặt nghiêm túc, nói xong còn giải thích một cách hiên ngang, “Thằng hai là cháu tôi, là gia đình của tôi, vừa khéo ông Sở với Tiểu An An cũng là hai ông cháu.” Mấy ông lão không chịu được độ mặt dày của ông Cố nữa, quả đúng hai người họ là ông cháu, nhưng nào có ra trận cùng Cố cũng mặc kệ, vỗ vào vai Cố Thần, “Nghĩ lẹ đi.”Lần này bọn họ chắc chắn sẽ thắng. Ông có thể cảm nhận được khả năng đánh cờ của Sở Dư và Cố Thần nhìn Sở Dư, đúng lúc cô cũng đang nhìn lại, trong vắt một mảng, đen trắng rõ chợt tim thắt lại, Cố Tiểu Gia dời mắt nhìn sang bàn cờ, không tập trung quét một vòng, lấy tay chỉ vào một vị trí. Mắt ông Cố sáng lên, cầm cờ đặt cái cạch Dư...Ông Sở...Mọi người cười ầm lên.[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 2]Cố Tiểu Gia Tôi không muốn đến nhà họ Sở đâu!Bảo vệ Thiếu gia ơi cậu rớt giày Tiểu Gia Ấy, chắc không phải do tôi chạy nhanh đâu.
Ngoại truyện 6 Nhật ký Tiểu Tiểu Cố gài bẫy ba. “Ba đây 5 tuổi đã có vợ, con năm tuổi rưỡi mới có, ba ghen tỵ làm gì?” “Ghen tỵ vì tới giờ con vẫn chưa ôm được vợ hả?” Tiểu Tiểu Cố tức đến đỏ mặt, cậu hất tay ba ra, lạch bạch chạy đến cánh cửa biệt thự, “Mẹ ơi ~” Cánh cửa mở ra, một giọng nói dịu dàng truyền đến. “Sao thế?” Cậu bé chạy ùa tới, buồn bã mách mẹ, “Mẹ ơi, ba ăn hiếp con!” Nghe như cậu tủi thân lắm ấy… Người phụ nữ với nước da trắng như tuyết, tóc được cột gọn gàng đằng sau, vài sợi tóc rủ xuống trước mặt, trông rất dịu dàng. Cố Thần cười lạnh, “Con nghĩ mẹ con ngốc hả?” Vừa nói xong đã quay ngoắt 180 độ, tủi thân nhìn Sở Dư, “Sở Tiểu Dư, em không tin thằng bé đúng không ~” Người đàn ông đã trưởng thành, nổi tiếng là Diêm Vương, nhưng lại trưng ra vẻ mặt tội nghiệp tự nhiên như thế. Sở Dư vừa nhìn đã biết hai cha con nhà này lại ầm ĩ. Thú thật, hai người này trời sinh đã đối địch nhau, hoàn toàn không giống mấy đôi cha con nhà khác. Sở Dư vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi quyết định đứng chung chiến tuyến với con trai, “Vậy mẹ con mình không thèm để ý đến ba nữa.” Cô dắt cậu nhóc vào nhà, không thèm nói chuyện với chồng. Tinh lực Cố Thần quá dồi dào, cần phải yên tĩnh một chút. Tiểu Tiểu Cố nhướn mày nhìn người đàn ông phía sau rồi kiêu căng bước đi. A ~ Có vợ thì được gì ~ Người ta có để ý đến ba đâu ~ Cố Thần … Ban đêm. Tiểu Tiểu Cố tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc quần sịp vịt vàng lạch bạch chạy ra. Cậu lấy ra mấy vật dùng cần dùng, “Vẽ tranh.” Lúc nãy khi ăn cơm cậu đã nói với ba mẹ, hôm nay cô giáo bảo các bạn về nhà cùng vẽ tranh với ba mẹ. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đối với Cố Thần và Sở Dư, nhưng lại là chuyện lớn với Tiểu Tiểu Cố. Lúc trước Cố Thần không thích mấy cái này, Tiểu Tiểu Cố thì “trò giỏi hơn thầy”, cậu lại càng không thích vẽ tranh, cũng chưa bao giờ vẽ, có vẽ thì cũng không ai nhìn ra cậu vẽ gì. “Em vẽ kiểu gì thế hả?” Cố Thần chậc chậc, nắm chặt tay Sở Dư, “Đừng có run tay.” Giọng điệu tuy hơi khó nghe nhưng không hề mất kiên nhẫn, càng không có khinh bỉ… phối màu và mấy cái khác. Chấp nhận để mình mặc một chiếc áo sơ mi nửa xanh nửa đỏ. Nhưng lúc vẽ đến Sở Dư, anh lại lên tiếng, “Con tránh ra, vợ ba để ba tự vẽ!” Vợ anh xinh đẹp thế này, không được~ Sở Dư chống cằm nhìn hai cha con bọn họ rồi nằm xuống sàn nhà, nhìn bức tranh cãi qua cãi lại. Đôi mắt cô ngập tràn ý cười. Bức tranh nhanh chóng được hòa thành, sau khi vẽ xong, Cố Thần lật người chui vào lòng Sở Dư. “Vợ ơi ~ ôm cái đi!” Tiểu Tiểu Cố cuộn bức tranh vào… có xấu không nhỉ… Sau đó bò lên giường, nhưng lại không ngủ cùng Sở Dư, cậu kéo chăn lên cằm rồi chuẩn bị nghe kể truyện trước khi ngủ. Thật ra, vừa nãy Sở Dư có hỏi Cố Tư Ngự có muốn ngủ cùng mẹ không. Nhưng vì nghe lời ba, Tiểu Tiểu Cố mạnh mẽ khoát tay ra vẻ “Con là đàn ông, sau này sẽ ngủ cùng vợ mình, còn mẹ là vợ của ba…” Cố Thần hài lòng nhìn con trai, khen ngợi, “Giỏi lắm.” —— Không uổng công anh đào tạo. Sở Dư đỡ trán, bó tay với Cố Thần. Cô ngồi lên giường chuẩn bị kể chuyện cổ tích cho con nghe, bỗng dưng Cố Thần dựa sát vào. Nhưng mà… dựa không được. Cố Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng nhóc trong lòng vợ mình. Tính tình Tiểu Tiểu Cố vô cùng ngang ngược, cứ nhìn cái dáng nằm kia là biết. Nhìn thằng nhóc bé vậy thôi chứ lúc giành chỗ không hề nương tay, cả người dạng ra hình chữ đại 大, chỉ hận không thể chiếm cả giường. Cố Thần vừa ngồi xuống là bàn chân múp kia liền đạp ba mình ra ngoài. Ánh mắt của cậu cứ như đang nhìn kẻ thù, tựa như lúc nhỏ khi cậu còn đang bú sữa mẹ… cậu bé vừa cảnh giác nhìn ba mình vừa lấy tay che luôn bên còn lại. Người đàn ông bị đá ra ngoài, u ám nhìn giường lớn. Thằng gấu này! … Câu chuyện kéo dài nửa tiếng. Tiểu Tiểu Cố ngáp một cái, hai mẹ con hôn lên trán nhau rồi chúc ngủ ngon. Ở ngoài cửa… Sở Dư tắt đèn giúp cậu rồi cùng Cố Thần ra khỏi phòng. Lúc xoay người. Người đàn ông ôm cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, cất giọng buồn bã nhận lỗi, “Sở Tiểu Dư ~ anh sai rồi ~ không có bị thương mà ~” “Em quan tâm anh đi mà ~” Anh đâu muốn bị thương đâu, nửa tháng thì dài quá. Sở Dư quay đầu, cong môi nở nụ cười, cô cất giọng hờ hững, “Đừng có mà làm nũng, ngủ đi.” Bị thương một lần thì ngủ thư phòng nửa tháng. Người đàn ông buồn bã đáp, “Anh đã bị thương rồi mà em còn để anh ngủ thư phòng hả ~” Anh ôm cô càng thêm chặt, đầu cứ cọ cọ lên hõm cổ của cô, làm dấu ấn mà anh mất khống chế tối qua càng đậm lên, cọ qua cọ lại không chịu buông tay. Sở Dư bật cười, kéo tay anh ra, nhìn người đàn ông tủi thân kia một lát rồi hôn anh một cái, nhưng cô lại nói… “… Ngủ ngon.” Sau đó đóng cửa phòng cái rầm. Cố Thần úp mặt lên cửa, “Hu hu! Vợ ơi! Anh sai rồi!” Nghe thấy thế thì cậu nhóc đang thiu thiu ngủ tỉnh dậy, như nhớ ra điều gì, cậu ngồi dậy. … Trong màn đêm. Bóng dáng nho nhỏ mò mẫm trong đêm. Cậu lén lút mò đến ngăn tủ, lấy một trang giấy được giấu bên trong rồi quay về phòng, mở đèn lên. Đặt bút lên bức tranh. Trên bức tranh, một người đàn ông cúi đầu, hai tay nắm lấy lỗ tai, tội nghiệp nhận lỗi với một người phụ nữ. Tiểu Tiểu Cố đóng nắp bút, hài lòng ngắm nghía bức tranh trong tay. Người phụ nữ đang ôm một cậu bé trong lòng. Cậu bé cười toe toét nhìn người đàn ông đang nhận lỗi.
ông đây cóc sợ vợ